Hoắc Thiệu Hằng tức thời tĩnh mịch ko phát biểu gì, cũng chính vì chuyện này bám dáng vẻ cho tới quyền lợi bên trên quan lại ngôi trường và thương ngôi trường, ko cần một nhì lời nói là phân tích được. Tạm thời, anh cũng không thích khiến cho Cố Niệm Chi xúc tiếp với những loại phức tạp bại.
Bạn đang xem: truyện xin chào thiếu tướng đại nhân
Anh tóm chặt tay Cố Niệm Chi, giọng điệu trầm thấp phát biểu sang trọng chuyện không giống, “… Đã thắng khiếu nại rồi, mong muốn lên đường đâu chúc mừng?”
Cố Niệm Chi ngay tức thì lấy lại niềm tin, liếc xéo Hoắc Thiệu Hằng, “… Hoắc thiếu thốn, anh còn đang được nợ em chi phí gốc đấy? Anh toan khi nào là trả em?”
Ngày bại, trước lúc lên tòa đợt loại nhất, Hoắc Thiệu Hằng đang được hứa với cô, anh trả “tiền lãi” trước, còn “tiền gốc” thì…
Hoắc Thiệu Hằng còn chưa kịp đáp tiếng, Âm Thế Hùng ngồi mặt mày bại của Cố Niệm Chi đang được vô nằm trong huỷ không gian căn vặn, “Niệm Chi, Hoắc thiếu thốn nợ em từng nào tiền? Nợ bao lâu rồi? Trở về anh trả em.”
Anh tao là thư ký cuộc sống của Hoắc Thiệu Hằng, chi phí lương lậu và ngân sách đầu tư của Hoắc Thiệu Hằng đều vì thế anh tao vận hành.
Triệu Lương Trạch cũng xoay đầu lại, nhíu mi phát biểu, “Niệm Chi, cho dù là Hoắc thiếu thốn sở hữu nợ em chi phí lên đường chăng nữa, không lẽ em còn thu tiền lãi sao? Vậy sao được chứ?”
Anh tao còn ko rỉ tai Hoắc Thiệu Hằng nuôi Cố Niệm Chi sáu năm, tốn từng nào chi phí cho tới cô đâu, trong tương lai còn tặng căn nhà nữa chứ…
Nghe Cố Niệm Chi phát biểu cho tới “tiền gốc”, đương nhiên bọn họ tiếp tục suy nghĩ ngay lập tức cho tới “tiền lãi”.
Cố Niệm Chi cạn tiếng, mong muốn giẫm nhì thương hiệu ngu ngốc này ra bên ngoài vượt lên trên, làm thế nào giờ!
Hoắc Thiệu Hằng cũng ko lý giải, chống một tay lên trở thành hành lang cửa số xe pháo ở bên cạnh, tay ngược nâng đầu, khóe môi tương đối nhếch lên nhìn Cố Niệm Chi, giá thành nhạt nhẽo phát biểu, “Đúng thế đấy, cực khổ cực kỳ bao lâu nuôi cô ấy rộng lớn, chẳng qua chuyện đơn thuần mượn không nhiều chi phí thôi, thế nhưng mà cô ấy còn mong muốn thu tiền lãi. Thật sự là nuôi thiếu sót một con cái sói đôi mắt White tổn thất rồi…”
Cố Niệm Chi ko nhịn được, véo mạnh vô tay Hoắc Thiệu Hằng.
Cố ý trêu chọc cô chính không?
Có tin yêu là cô tiếp tục ngay tức thì nhào cho tới thơm anh một chiếc, ‘trả’ anh phần chi phí lãi nhưng mà anh đem ngày hôm trước không!
Thấy môi bên dưới của cô ý đang được hằn lên nhì vết răng, Hoắc Thiệu Hằng mới nhất kể từ vứt việc nối tiếp trêu đùa cô, nhìn lướt qua chuyện Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch một chiếc, ý cảnh cáo ko cần thiết phân tích cũng biết.
Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch đem tay sờ mũi, không đủ can đảm chen mồm vô nữa.
Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu xuống căn vặn Cố Niệm Chi, giọng điệu cực kỳ hòa hiền hòa, “… Em mong muốn chúc mừng thế nào?”
Cố Niệm Chi vốn liếng cũng ko cần cực kỳ tức tức giận, Hoắc Thiệu Hằng lại chịu đựng nhún nhường nhịn người sử dụng giọng điệu hiền hòa như vậy nhằm gạ gẫm dành riêng cô, xa lánh tức cảm nhận thấy hạnh phúc hẳn, không thể vụng trộm trộm véo cổ tay Hoắc Thiệu Hằng nữa.
Cô ôm siết lấy cánh tay cần của anh ấy, hai con mắt hòn đảo vòng vòng, phát biểu, “Anh Đại Hùng và anh Tiểu Trạch phát biểu chính. Anh chất lượng với em như thế, em cho tới anh mượn không nhiều chi phí thôi, thiệt sự tránh việc thu chi phí lãi. Như vậy lên đường, Hoắc thiếu thốn này, anh cũng ko cần thiết trả chi phí gốc nữa, em chỉ việc anh dành riêng trước đi ra một ngày rảnh rỗi trước Tết, lên đường xuống phố mua sắm vật với em được không?”
Thật đi ra, cô chỉ mong muốn sở hữu một ngày đi dạo riêng rẽ với Hoắc Thiệu Hằng thôi. Dù ko làm cái gi, chỉ nằm trong anh lên đường bên trên lối, cô cũng cảm nhận thấy vô nằm trong thỏa mãn nhu cầu rồi.
Giống như 1 song tình nhân, lên đường dạo bước bên trên trên phố rộng lớn vậy…
Cố Niệm Chi yên ắng bổ sung cập nhật thêm thắt trong thâm tâm.
Đương nhiên, cô cũng sẽ không còn thực hiện những hành vi ko chính khu vực, tuy nhiên di động cầm tay thì vẫn hoàn toàn có thể chính không?
Lòng Cố Niệm Chi giàn giụa mong ngóng nhìn Hoắc Thiệu Hằng, tràn ngập vẻ lưu luyến và phụ thuộc, ánh nhìn toàn tâm toàn ý tin cẩn anh.
Dù cho tới sở hữu ý chí Fe đá cho tới bao nhiêu thì cũng cần mềm mại trước vẻ mặt mày này của Cố Niệm Chi.
Hoắc Thiệu Hằng yên ắng nhìn cô, tiếp sau đó đem tay vuốt ve sầu làn tóc nhiều năm của cô ý, “Được, em mong muốn lên đường ngày nào?”
“Em thì ngày nào thì cũng được! Xem coi Hoắc thiếu thốn rảnh ngày nào là chứ!”
Đôi đôi mắt Cố Niệm Chi sáng sủa như sao, thần sắc bên trên mặt mày sáng sủa bừng như pháo bông, xán lạn động lòng người.
Âm Thế Hùng ngồi ở bên cạnh Cố Niệm Chi lại phát biểu chen vô, “Niệm Chi, cũng muốn anh Đại Hùng lên đường xuống phố với em không?”
Ngày thời điểm hôm nay Cố Niệm Chi tức nhất đó là nhì người Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch, nếu mà lúc này vô tay cô nhưng mà sở hữu kiểu bấc đèn, cô tiếp tục đi ra mức độ vặn mạnh một chiếc tạo nên nhì kiểu đèn lớn tướng tá này tắt lịm luôn luôn lên đường.
Cô cực kỳ bất mãn rung lắc đầu, nhích ngay gần về phía Hoắc Thiệu Hằng một chút ít, lầu bầu phát biểu, “Là Hoắc thiếu thốn nợ em chi phí, chứ sở hữu cần những anh đâu?”
Âm Thế Hùng liếc cô một chiếc, trong thâm tâm âm thầm suy nghĩ, em và Hoắc thiếu thốn nhưng mà lên đường xuống phố thì nhì thương hiệu thư ký cuộc sống như Shop chúng tôi sao hoàn toàn có thể ko kiểm điểm xỉa cho tới chứ?
Anh tao vỗ vai Triệu Lương Trạch ngồi đằng trước, “Gần trên đây Hoắc thiếu thốn sở hữu rảnh không?”
Triệu Lương Trạch lấy lịch năng lượng điện tử đi ra đánh giá, “Ngày mai là Giao quá, cũng chỉ mất ngày mai là rảnh. Hôm ni, Hoắc thiếu thốn còn cần cho tới Ủy ban vô thượng Sở Quốc chống nhập cuộc Hội nghị những Tham mưu kế trưởng cung cấp cao sau cuối của trong năm này.”
Hoắc Thiệu Hằng ko cần Tham mưu kế trưởng, tuy nhiên anh phụ trách cứ Cục tác chiến quan trọng đặc biệt, hàng năm một đợt cần report tổng kết bên trên Hội nghị vô thượng của Sở Quốc chống thời điểm cuối năm.
“Vậy thì ngày mai luôn luôn nhé?!”
Cố Niệm Chi mừng rỡ ko thôi, nhì tay khép lại trở thành hình chữ thập trước vùng ngực, nhì đôi mắt sáng sủa bừng như sao.
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, “Ừm, vậy thì ngày mai luôn luôn.”
“Hoắc thiếu thốn anh chất lượng quá!”
Cố Niệm Chi thiệt sự ko nhịn được, nhào cho tới mong muốn ôm cổ Hoắc Thiệu Hằng thơm anh một chiếc.
Hoắc Thiệu Hằng bộp chộp ngăn cô lại, một tay lưu giữ thắt chặt và cố định gáy cô rồi kéo chão an toàn và đáng tin cậy sang trọng thắt cho tới cô, “Ngồi xuống, thắt chão an toàn và đáng tin cậy vô.”
Âm Thế Hùng ở ở bên cạnh nhìn nhưng mà khôi hài, chọc vô mồi nhử vai Cố Niệm Chi, nói: “Niệm Chi, em đang được tròn xoe chục tám tuổi tác rồi, ko thể cứ ôm ấp Hoắc thiếu thốn kiểu như con trẻ con cái thế được. toán anh thấy thì không tồn tại việc gì, chứ nếu như nhằm bị người không giống thấy sẽ gây ra phiền toái cho tới Hoắc thiếu thốn đấy!”
Cố Niệm Chi liếc đôi mắt nhìn qua chuyện một chiếc thôi nhưng mà Âm Thế Hùng lại cảm biến được sở hữu phần ‘sát khí’ vô ánh nhìn cô.
Anh tao thông thoáng sửng nóng bức, khi nhìn lại một đợt tiếp nhữa, vô ánh nhìn Cố Niệm Chi chỉ với lại vẻ khinh thường thông thường nồng đậm. Cô nhếch mồm, giá thành lùng phát biểu, “Chẳng cần là vì ở trên đây không tồn tại người ngoài nên em mới nhất thế thôi sao? Em cũng đều có ngu đâu, sao hoàn toàn có thể thực hiện thế trước mặt mày người ngoài được…”
Nếu như ko cần vì như thế phiền lòng Hoắc Thiệu Hằng ở ở bên cạnh, cô nhưng mà trợn White đôi mắt sẽ không còn xinh đẹp thì có lẽ rằng đôi mắt cô đang được lật lên tận trời rồi.
“Anh biết, anh chỉ nhắc nhở em một chút ít thôi.” Âm Thế Hùng thở nhiều năm thườn thượt, cảm nhận thấy Cố Niệm Chi càng rộng lớn càng ngang bướng, tương đối một tý là tranh cãi với anh tao. Hơn nữa, tài ăn phát biểu của cô ý cũng ngày càng chất lượng, anh tao thừa nhận bản thân ko cãi lại được cô nữa rồi. Mệt lòng vượt lên trên đi…
Cố Niệm Chi cũng biết Âm Thế Hùng phát biểu chính, tuy nhiên trong thâm tâm cô sở hữu chút không dễ chịu, lại ko thể trừng trị tác trước mặt mày Hoắc Thiệu Hằng, đành cần buồn chán khụt khịt mũi, tựa vô ghế rồi gục đầu xuống, cỗ dạng vô nằm trong rầu rĩ ko phấn khởi.
Triệu Lương Trạch ở phía đằng trước trông thấy Cố Niệm Chi như vậy qua chuyện kính chiếu hậu, cũng đều có chút thương sợ hãi cô, mong muốn phát biểu nâng cho tới cô vài ba tiếng, “Đại Hùng, cậu nhiều chuyện vượt lên trên đấy. Niệm Chi là kẻ ko biết nặng nề nhẹ nhàng như thế sao? Hơn nữa, giờ Niệm Chi cũng mới nhất vừa phải tròn xoe chục tám tuổi tác, còn nhỏ nhưng mà. Nhân khi Hoắc thiếu thốn chưa tồn tại nữ giới, Niệm Chi vẫn còn đó hoàn toàn có thể bám lấy anh ấy một chút ít. Sau này Hoắc thiếu thốn nhưng mà sở hữu tình nhân, Niệm Chi cũng muốn bám lấy cũng đâu giành được, chính không?”
Triệu Lương Trạch ko răn dạy giải còn chất lượng, vừa phải mới nhất thổ lộ tiếng răn dạy này, Cố Niệm Chi càng mong muốn khóc rộng lớn.
Anh Tiểu Trạch anh ko phát biểu gì tiếp tục bị tiêu diệt sao!
Âm Thế Hùng lại cảm nhận thấy Triệu Lương Trạch phát biểu cực kỳ sở hữu lý, liên tiếp gật đầu, “Nói cực kỳ chính, phát biểu cực kỳ đúng! Tiểu Trạch cậu ngày càng biết rỉ tai, sở hữu bao nhiêu phần phong phạm của tôi rồi đấy!”
Triệu Lương Trạch xoay đầu giơ ngón tay thân ái lên với Âm Thế Hùng, tiện thể ném một ánh nhìn khinh thường bỉ cho tới anh tao.
Sắc mặt mày Cố Niệm Chi ngay tức thì trở thành White bệch.
Tay ngược của cô ý vốn liếng đang được tóm lấy cổ tay Hoắc Thiệu Hằng, vừa phải rồi cô tương đối sững sờ, thông thoáng thả lỏng tay đi ra tuy nhiên Hoắc Thiệu Hằng đang được cực kỳ nhanh chóng tóm lấy tay cô.
Cố Niệm Chi sở hữu chút ko phấn khởi, lén người sử dụng mức độ mong muốn rút tay bản thân thoát khỏi tay Hoắc Thiệu Hằng.
Nhưng Hoắc Thiệu Hằng lại tóm chặt lấy tay cô, không chỉ có thế, càng tóm càng chặt, tuy nhiên lại ko bóp cho tới nỗi cô bị đau nhức, chỉ nhằm cô ko bay đi ra được thôi.
Hôm ni, Hoắc Thiệu Hằng mang 1 cái áo sơ-mi xanh rớt lam sẫm, phía bên ngoài mang 1 cái áo khóa ngoài loại quân trang màu sắc han sét, tuy nhiên ko cần là binh phục, cho nên vì thế nhìn cũng tương đối tự do thoải mái.
Anh ngồi trực tiếp tắp, ko lòi ra chút không giống thông thường nào là một cánh tay khép lại vô ống tay áo thoáng rộng, ỉm lên đường chục ngón tay đan kín vô nhau của nhì người.
Cho cho dù là bàn tay nhỏ nhỏ bé của Cố Niệm Chi sở hữu rối loạn thế nào là trong tay anh, mặc dù là móng tay cô mới nhất nuôi sở hữu cắm vô lòng bàn tay anh, anh cũng không bao giờ thay đổi sắc mặt mày. Người vô xe pháo không có bất kì ai biết bàn tay nhì người đang được tiến công một trận “kiện cáo" vô tay áo khóa ngoài rộng lớn của anh ấy.
Cố Niệm Chi giãy nảy giụa vô giây khắc, cảm nhận thấy cánh tay tôi đã mỏi nhừ, tuy nhiên nhìn sang trọng Hoắc Thiệu Hằng lại thấy anh vẫn tĩnh mịch, bất động đậy như núi.
Anh cụp đôi mắt xuống nhìn cô một chiếc, bao nhiêu chữ ‘đừng thực hiện bản thân thực hiện mẩy’ ấy ghi chép rõ ràng vô hai con mắt thâm nám sâu sắc của anh ấy, cứ như thể cô đang tạo ra sự vô lý vậy.
Cố Niệm Chi cảm nhận thấy xấu xa hổ, ko giãy nảy giụa nữa, ngồi yên lặng khiến cho anh di động cầm tay, tuy nhiên rốt cuộc vẫn không đành lòng. Cô lại thấy giờ đang được vô xe pháo, ko hề sở hữu người ngoài nên chậm rãi rãi ngả đầu sang trọng, nhẹ dịu tựa nhập vai Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng ko rời lên đường, tuy nhiên cũng ko dịch người thay cho thay đổi bộ cho tới cô dựa tự do thoải mái rộng lớn nhưng mà chỉ giữ lại bộ cũ, ngồi yên lặng bất động đậy.
Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch đang được mải sẵn sàng cho tới buổi hội nghị thời điểm hôm nay và giấy tờ thủ tục xuất hành ngày mai cho tới Hoắc Thiệu Hằng. Cả nhì người đều vô nằm trong khẩn trương và tất bật, trọn vẹn ko nhằm ý được cho tới sự thay cho thay đổi xúc cảm của Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi tựa nhập vai Hoắc Thiệu Hằng, thể trạng từ từ bĩnh tĩnh lại. Mặc cho dù cảm xúc chua chát vẫn còn đó tương đối nhấc lên trong thâm tâm, tuy nhiên cô nhận định rằng đó cũng đơn thuần chuyện thông thường của trái đất nhưng mà thôi.
Nếu như cô nghe lời nói này mà không tồn tại chút xúc cảm nào là, vậy thì chủ yếu cô cũng tiếp tục thiếu tín nhiệm liệu bản thân sở hữu thiệt sự mến Hoắc Thiệu Hằng hoặc không…
Quay về Trụ sở Cục tác chiến quan trọng đặc biệt, xe pháo chuyên được sự dụng của Hoắc Thiệu Hằng chở anh đến tới tận cổng dinh cơ thự.
Cửa xe pháo được phanh đi ra, tài xế Phạm Kiến, Triệu Lương Trạch ngồi sản phẩm trước và Âm Thế Hùng ngồi sản phẩm sau theo lần lượt xuống xe pháo, lên đường sẵn sàng cho tới hội nghị nhưng mà Hoắc Thiệu Hằng chuẩn bị lên đường dự ở Sở Quốc chống.
Trong xe pháo chỉ với sở hữu lại sở hữu nhì người là Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi.
Cuối nằm trong anh cũng buông tay đi ra.
Hai người đan tay vô nhau cả phần đường, vừa phải thả lỏng đi ra, cả nhì người đều phải có chút xa lạ.
Xem thêm: luật sư hạng nhất
Cố Niệm Chi vuốt vuốt tay ngược của tớ, nhìn Hoắc Thiệu Hằng, khẽ căn vặn, “Hoắc thiếu thốn sẵn sàng lên đường họp sao?”
“Ừm.” Hoắc Thiệu Hằng đáp lại, “Thời gian ngoan này em cũng vất vả nhiều rồi, nghỉ dưỡng sớm một chút ít lên đường.”
Cố Niệm Chi vốn liếng toan căn vặn tối ni khi nào là anh về ăn cơm trắng tối, tuy nhiên Hoắc Thiệu Hằng phát biểu thế đã và đang tỏ ý là sẽ không còn về ăn cơm trắng tối với cô rồi.
“Vâng ạ.”
Dáng vẻ Cố Niệm Chi không tồn tại chút phấn khởi sướng nào là. Môi cô tương đối bĩu đi ra, suy nghĩ cho tới tiếng Triệu Lương Trạch mới nhất phát biểu, trong thâm tâm cô như sở hữu một cây sợi vậy.
Một khi cây sợi này và đã được cắm xuống, nếu như không ngay tức thì rút đi ra, ai nhưng mà biết trong tương lai tiếp tục thế nào?
Nguồn:
Cố Niệm Chi không thích nhằm lại cây sợi này qua chuyện năm mới tết đến đâu.
Cô ôm siết lấy cánh tay Hoắc Thiệu Hằng, hai con mắt nhìn xung quanh tư phía một chút ít, xác lập là không tồn tại ai ở ở bên cạnh, mới nhất tiến bộ cho tới mặt mày tai Hoắc Thiệu Hằng, khẽ căn vặn anh, “… Hoắc thiếu thốn, trong tương lai nếu như anh sở hữu nữ giới hay những vị thơm thê, anh sẽ không còn nhằm ý cho tới em nữa sao?”
Hoắc Thiệu Hằng ko hề thay cho thay đổi sắc mặt mày nhìn cô một chiếc, tách cô thoát khỏi người bản thân, bịa cô xuống số chỗ ngồi, giá thành nhạt nhẽo phát biểu, “Đương nhiên rồi. Nếu như em ko cần là vị thơm thê của anh ấy, sao anh cần nhằm ý cho tới em?”
Mắt Cố Niệm Chi ngay tức thì đong giàn giụa nước đôi mắt, cô ko nhịn được, chính thức tiến công Hoắc Thiệu Hằng, “Không được, ko được! Cho cho dù anh sở hữu phu nhân, cũng cần quan hoài cho tới em!”
Cô không tồn tại cơ hội nào là tưởng tượng được dáng vóc Hoắc Thiệu Hằng ko quan hoài cho tới bản thân.
Trước bại cô nhận định rằng bản thân hoàn toàn có thể rời xa được Hoắc Thiệu Hằng, khi anh sở hữu tình thương với những người không giống, cô tiếp tục tĩnh lặng rời lên đường. Bây giờ cô mới nhất biết, điều này thiệt sự vô nằm trong trở ngại với cô. Ít nhất trước đôi mắt nhưng mà phát biểu thì cô trọn vẹn ko thể thực hiện được.
“Hoắc thiếu thốn, anh chớ mò mẫm nữ giới giành được không?” Cố Niệm Chi yếu đuối ớt cầu van anh, bất tri bất giác đang được nửa ở nghiêng vô trong thâm tâm anh rồi, “Anh đang được phát biểu nếu như em ve vãn được anh, anh được xem là của em, sao anh lại phát biểu ko lưu giữ tiếng thế?”
“Anh ko hề ko lưu giữ tiếng.” Hoắc Thiệu Hằng vẫn ngồi nghiêm trang, chỉ tồn tại một cánh tay ôm hờ vô hông Cố Niệm Chi, “Anh phát biểu em nhưng mà ve vãn được anh, anh tiếp tục là kẻ của em. Em hoàn toàn có thể nối tiếp ve vãn.”
“Vậy lỡ anh bị người không giống ve vãn tổn thất thì làm thế nào bây giờ?” Những người đang yêu thương ko rời ngoài chuyện hoặc lo phiền được lo phiền tổn thất. Một người vốn liếng sở hữu sự mạnh mẽ và tự tin mạnh mẽ và tự tin như Cố Niệm Chi, sở hữu nhiều khi cũng căn vặn đi ra những yếu tố ko mạnh mẽ và tự tin như vậy này.
Hoắc Thiệu Hằng vuốt ve sầu mặt mày cô, “Vậy em càng cần nỗ lực không chỉ có thế, thực hiện chất lượng rộng lớn người không giống.”
“Em trước đó chưa từng ve vãn ai mà… Không đầy đủ kinh nghiệm…” Cố Niệm Chi ngập ngừng phát biểu cách trở, “Liệu em sở hữu nên mò mẫm người không giống rèn luyện một chút ít ko nhỉ? Để demo xem…”
“Cố Niệm Chi, em dám ve vãn người không giống demo coi.”
Hoắc Thiệu Hằng cắt theo đường ngang tiếng cô, thông thoáng có vẻ như ko phấn khởi với loại phát biểu vừa phải rồi của cô ý.
Cố Niệm Chi nhìn Hoắc Thiệu Hằng một khi, kinh sợ hãi căn vặn, “Hoắc thiếu thốn, anh cũng phiền lòng em tiếp tục ve vãn người không giống sao?”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn sâu sắc vô đôi mắt cô, phát biểu thản nhiên như không tồn tại việc gì, “Ừm, em ve vãn ko được chất lượng lắm, anh lo phiền em tiếp tục khiến cho anh tổn thất mặt mày.”
Cố Niệm Chi “A” lên một giờ, cực kỳ ko phấn khởi đập Hoắc Thiệu Hằng bao nhiêu kiểu, “Sao nhưng mà em thực hiện anh tổn thất mặt mày được chứ? Em cực kỳ lợi sợ hãi đấy, ko tin yêu anh cứ hóng xem!”
Cô phồng má nhìn Hoắc Thiệu Hằng, tôn vinh dung mạo xinh đẹp nhất động lòng người cho tới kỳ lạ kỳ.
Hoắc Thiệu Hằng cũng không thích nghiền cô vượt lên trên, sở hữu nhiều khi, nếu như nghiền vượt lên trên chặt, ngược lại tiếp tục phản thuộc tính.
Như là chão cao su đặc vậy, nếu như kéo căng vượt lên trên chắc chắn là tiếp tục đứt.
“Nghe tiếng nào là.” Hoắc Thiệu Hằng siết chặt cánh tay, ôm cô vô sát người, “Đừng sở hữu lên đường hấp dẫn người không giống. Nếu anh nhưng mà hiểu rằng, tiếp tục tiến công gãy chân em đấy.”
“Hoắc thiếu thốn, anh đang được ghen tuông cần không?”
Cố Niệm Chi thiếu tín nhiệm nhìn Hoắc Thiệu Hằng.
Nhưng thần sắc Hoắc Thiệu Hằng vượt lên trên điềm tĩnh, ko thể nhìn đi ra được thể trạng của anh ấy sở hữu chút biến đổi nào là.
“Trước ni anh ko lúc nào biết ghen tuông.” Hoắc Thiệu Hằng vỗ vỗ mặt mày cô, “Đừng tâm trí ltinh tinh nữa, anh còn cần họp, em ngoan ngoãn ngoãn chút lên đường.”
“… Vâng ạ, anh cũng nghỉ dưỡng sớm nhé. Ngày mai còn cần đi dạo nằm trong em một ngày đấy.”
Cố Niệm Chi nhắc Hoắc Thiệu Hằng một đợt tiếp nhữa.
“Yên tâm.” Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, “Cả ngày mai đều là của em.”
Tâm trạng của Cố Niệm Chi chất lượng rất nhiều, doạng 1 bàn tay đi ra với Hoắc Thiệu Hằng, “Nói lưu giữ tiếng nhé!”
Bốp!
Hoắc Thiệu Hằng cũng đem bàn tay đi ra, vỗ tay với cô.
Lúc này, Cố Niệm Chi mới nhất hạnh phúc xuống xe pháo, cũng ko ngay tức thì vào trong nhà, nhưng mà đứng bên trên cửa chính, tảo người về phía con xe của Hoắc Thiệu Hằng, liếc mắt tiễn đưa anh ra đi.
Khi quay trở lại vô dinh cơ thự của Hoắc Thiệu Hằng, Cố Niệm Chi ngay tức thì trở lại chống bản thân, toan tiếp tục che chở phiên bản thân ái, thư giãn và giải trí một chút ít.
Cô lên đường tắm cọ gội đầu, người sử dụng những loại thành phầm che chở domain authority dùng bôi lên toàn thân ái. Trên mặt mày còn không ngừng nghỉ bôi đầy đủ loại, nào là là đậy mặt mày nạ, chăm sóc độ ẩm, tẩy tế bào bị tiêu diệt, thực hiện White domain authority, mặt mày nạ chăm sóc domain authority, theo lần lượt từng bước từng bước một, triển khai một tiến độ che chở domain authority chi tiết nhất.
Mặc cho dù cô đang được cực kỳ White vẫn ko thể ko đậy thêm thắt mặt mày nạ White domain authority.
Sau khi cô hoàn thiện tiến độ này thì đã và đang tía, tư giờ trôi qua chuyện rồi.
Tắm cọ hoàn thành, Cố Niệm Chi quấn tóc lên, tiếp cận tủ ăn mặc quần áo mò mẫm ăn mặc quần áo đem đi dạo ngày mai. Chọn lựa một khi lâu, sau cuối cô cũng lựa chọn được một cái áo len ấm cao cổ màu xanh da trời lá cây và quần bó, hoàn toàn có thể kết phù hợp với bốt, phía bên ngoài đem thêm thắt cái áo khóa ngoài domain authority bại. Lại phối thêm thắt với cái khăn lụa màu xanh da trời tím của Hermes, kính mát lớn phiên bản Prada, chắc chắn là tiếp tục thích hợp năng động và cực kỳ ngầu.
Con gái trời sinh đang được mến trưng diện thực hiện đỏm thế này.
Cứ như thế, bất tri bất giác cô đang được ở vô chống xuyên suốt cả một giờ chiều.
Tới khi trọn vẹn hoàn thành không còn những quy trình, bước ra bên ngoài bữa tối, toàn thân ái cô như trừng trị sáng sủa vậy, chỉ hoàn toàn có thể người sử dụng kể từ bùng cháy rực rỡ, chói lọi nhằm tưởng tượng.
***
Trong chống ăn chỉ mất bản thân Tống Cẩm Ninh ngồi bại.
Thấy Cố Niệm Chi mặt mũi lan sáng sủa tiếp cận, Tống Cẩm Ninh nhằm cái Ipad xuống, cười cợt gật đầu với Cố Niệm Chi, “Nhìn thể trạng của con cháu chất lượng như vậy, chắc chắn là là vụ khiếu nại thắng chính không?”
Cố Niệm Chi ko ngoài sở hữu chút xấu xa hổ.
Sau lúc về, cô mải vướng với chuyện của tớ nên cũng quên tổn thất chuyện thông tin cho tới Tống Cẩm Ninh về thành quả vụ khiếu nại.
Cố Niệm Chi bộp chộp vàng ngồi xuống ghế đối lập với Tống Cẩm Ninh, phát biểu cho tới bà nghe phán quyết với Bạch Cẩn Nghi trước, “… Tử hình, tuy nhiên dừng thực hành án 2 năm.”
Tống Cẩm Ninh đang được quấy một chén bát canh hải sâm quánh, vừa phải nghe vừa phải trầm dìm phát biểu, “Thế lực của phòng bọn họ Bạch rất rộng lớn, nếu mà ko ngay tức thì chấp hành án xử quyết thì rộng lớn phân nửa là sẽ không còn bị tiêu diệt được.”
Cố Niệm Chi bịa nhì tay lên bên trên bàn ăn, ko phục phát biểu, “Cháu biết, cho nên vì thế con cháu tiếp tục nhìn chằm chằm vô vị trí kia. Chỉ cần thiết bọn họ dám hối hận lộ cho tới Bạch Cẩn Nghi, con cháu chắc chắn sẽ không còn bỏ lỡ cho tới bọn họ.”
Tống Cẩm Ninh cũng ko hề răn dạy Cố Niệm Chi dĩ hòa vi quý cho tới yên lặng chuyện. Bà gật mạnh đầu, nói: “Bác không hiểu nhiều pháp lý, tuy nhiên chưng biết giết thịt người thì cần đền rồng mạng, thiếu thốn nợ thì cần trả chi phí. Bạch Cẩn Nghi đang được giết thịt La Hân Tuyết, bà tao chắc chắn cần đền rồng mạng.”
Cố Niệm Chi ko nhịn được, vỗ tay phát biểu, “Bác gái, chưng phát biểu vượt lên trên chính ạ! Mặc cho dù con cháu học tập luật, tuy nhiên con cháu cũng tin yêu chuyện giết thịt người đền rồng mạng, thiếu thốn nợ trả tiền! Cho nên trước giờ con cháu trước đó chưa từng giã trở thành việc bỏ vứt án xử quyết.”
Các cụ xưa bại từng phát biểu, lấy ơn phục thù, lấy gì báo ơn?
Tại sao tội phạm giết thịt người lại được quan hoài nhiều hơn thế sánh với những người bị hại?
Xin ân xá mạng cho 1 tội phạm giết thịt người, liệu bọn họ sở hữu suy nghĩ cho tới kết quả của việc bại không?
Cũng tương tự như Luật bảo lãnh con trẻ thanh niên vậy. Cách giữ lại Luật bại ko hề sở hữu sự bảo lãnh chân chủ yếu cho tới con trẻ thanh niên, nhưng mà chỉ như đang được động viên con trẻ vô tuổi tác thanh niên tội phạm thôi.
Tống Cẩm Ninh nheo đôi mắt cười cợt nghe Cố Niệm Chi thao thao bất tuyệt phát biểu tâm trí của cô ý về luật, thỉnh phảng phất gật đầu, phụ họa một nhì câu, như vẽ Long điểm đôi mắt tạo nên Cố Niệm Chi càng được khêu phanh nhưng mà phát biểu tiếp.
Hai người truyện trò đến thời điểm có hứng, còn cụ một chai rượu nho đi ra, vừa phải tu vừa phải rỉ tai.
Chớp đôi mắt một chiếc nhưng mà bữa cơm trắng tối này ăn cho tới rộng lớn nhì giờ vẫn ko thỏa mãn nhu cầu.
Khi Hoắc Thiệu Hằng trở lại đang được là chín giờ tối. Anh tháo dỡ áo khóa ngoài mang đến quân công vụ, thuận mồm căn vặn một câu, “Mẹ tôi và Cố Niệm Chi đang được ngủ chưa?”
Người quân công vụ bại cười cợt hì hì một giờ, “Chào Thủ trưởng ạ! Bà Tống và cô Niệm Chi vẫn đang được người sử dụng cơm trắng tối vô chống ăn.”
“Vẫn đang được ăn sao?” Hoắc Thiệu Hằng cực kỳ bất thần, lại hỏi: “Ăn bao lâu rồi?”
“Hơn nhì giờ ạ. Lúc đầu chỉ bữa tối thông thường thôi, tiếp sau đó cô Cố phát biểu mong muốn tu rượu nên lấy một chai rượu nho đi ra nằm trong tu với bà Tống.”
Hoắc Thiệu Hằng tiếp cận chống ăn, thấy bên trên bàn ăn đâu riêng gì sở hữu một chai rượu nho, đang được là nhì kiểu chai trống rỗng ko rồi…
Cố Niệm Chi say ngất ngư rồi vẫn còn đó đang được rung lắc kiểu chai ko, hai con mắt tơ tưởng phanh lớn đi ra, ngây ngây ngô ngô phát biểu, “… Ơ? Sao xối mãi ko đi ra gì cả nhỉ? Rõ ràng là vẫn còn đó mà?”
Xem thêm: hình ảnh vết thương chảy máu
Bình luận