lá thư từ ánh trăng

Giới thiệu:

Bạn đang xem: lá thư từ ánh trăng

Không cảnh giác nhấn lưu ban nhập hình ảnh thay mặt đại diện của phái mạnh thần vẫn khuất.

Tôi vỗ vai “Thời Nghiên Lễ” bảo rằng anh hãy lao cho tới vòng đeo tay em chuồn.

Thời Nghiên Lễ: "Chồng em ko chú tâm sao?"

Cơ thể tôi run rẩy rẩy áp lực, người bị tiêu diệt còn vấn đáp Wechat sao?

Không đích thị, làm thế nào hoàn toàn có thể được.

Chắc là ai này đã dùng điện thoại cảm ứng của anh ấy tao sau khoản thời gian anh tao bị tiêu diệt rồi.

Tôi gõ một câu hỏi: "Anh là ai?"

Đầu mặt mũi bại liệt ngay tắp lự trả lời: "Thời Nghiên Lễ."

Nói đoạn anh tao còn đùa một câu: "Bạn học tập Phương Di, cho tới tiếng lý giải em cũng ko nỡ cho tới tôi sao?"

Ngữ khí này, cơ hội xưng hô này, toàn bộ thường rất không xa lạ

Nhưng tôi ko tin: "Đừng vờ vịt nữa, tôi vẫn biết Thời Nghiên Lễ vẫn tắt thở, vì sao anh lại fake thực hiện anh ấy?"

Lần này, mặt mũi bại liệt tĩnh mịch vài ba phút.

Tôi stress đốc giục: "Nói chuồn chứ."

Thời Nghiên Lễ thong dong trả lời: "Hi vọng tôi bị tiêu diệt vậy sao? Được, tôi ngả bài xích phía trên."

Tôi:???

Thời Nghiên Lễ: "Tôi là Thời Nghiên Lễ, tôi đang trong quan liêu tài thủ thỉ với em đấy."

Bộ dáng vẻ vui nhộn thản nhiên của những người con trai bại liệt hiện thị nhập đầu tôi, lòng tôi đột nhiên cảm nhận thấy run rẩy rẩy.

Lẽ này, tôi bắt gặp cần quái rồi?

Thật may thay cho, Thời Nghiên Lễ rằng tăng câu nữa: "Xung xung quanh tối lắm đấy, em sở hữu kinh không?"

Tay tôi run rẩy lên, dế yêu suýt chút nữa rơi xuống.

Nếu ko cần bên kia sở hữu người tiêu dùng điện thoại cảm ứng của anh ấy ấy cố ý bày trò, thì đầu mặt mũi bại liệt, là kẻ hoặc là ma?

Tôi nhanh gọn nhấn vào tiếng chào cuộc gọi thoại, tim tôi như thắt lại.

Cuối nằm trong, anh tao cũng bắt máy.

Nhưng ở đầu chạc mặt mũi bại liệt lại không tồn tại tiếng động này.

Như thể anh thực sự đang được ở nhập một không khí tối kín, không tồn tại tiếng động, không tồn tại giờ gió máy thổi.

Tôi run rẩy rẩy và chứa chấp giọng: “Thời Nghiên Lễ?”

Xem thêm: ảnh vua hải tặc

Giọng rằng trầm rét mướt của anh ấy phân phát đi ra kể từ năng lượng điện thoại: “Ừm, là tôi.”

Điện thoại tuột ngoài tay, tôi nỗ lực để giữ lại lấy nó.

Thời Nghiên Lễ xem sét, cười cợt nhẹ nhõm.

Ánh mặt mũi trời êm ấm bao quấn lấy tôi, bên dưới khung trời xanh xao, tôi thực sự ko thể tin cậy được lời nói này là của những người vẫn bị tiêu diệt.

Vô số tâm lý vụt qua chuyện nhập đầu tôi. Là một mái ấm vật lí, tôi vì chưng tin tưởng nhập thuyết không khí - thời hạn tuy vậy song rộng lớn.

Mặc cho dù ý tưởng phát minh này thiệt rồ dại, tuy nhiên giọng tôi vẫn run rẩy rẩy hỏi: "Thời Nghiên Lễ, giờ đây cậu ở này là tháng ngày năm nào?"

Thời Nghiên Lễ nhượng bộ như bất lực trước tôi, trêu chọc tôi một cơ hội ác ý: "Đồ ngốc, tôi đang được ở nhập quan liêu tài, thời hạn tương tự như em thôi."

10 phút sau, Thời Nghiên Lễ nhắn tin nhắn vui nhộn đến: "Xin lỗi, tín hiệu nhập quan liêu tài ko chất lượng lắm."

_________

Cứ suy nghĩ cho tới việc anh ấy tiếp tục bị tiêu diệt, cả trái ngược tim tôi như vỡ lẽ, bất lực thì âm thầm cầu van nài anh, "Anh đừng tử vong, đã có được không?"

Gió tối man đuối đầu thu thổi qua chuyện tòa mái ấm cao tầng liền kề, lắc động ánh sáng của đèn lung lắc chuẩn bị sụp điểm xa xăm.

Khắp điểm tĩnh mịch, giờ khóc của tôi liên tiếp không ngừng nghỉ.

Thời Nghiên Lễ nhẹ dịu thở dài: "Đồ ngốc."

"Tôi là vật dụng ngốc, ngốc đến mức độ ko nom đi ra anh ghét bỏ tôi như vậy, ngốc đến mức độ mến anh nhiều năm như thế."

Thực đi ra tôi thiệt sự ko cần là kẻ hoặc tâm sự những tiếng hoặc ý rất đẹp, thậm chí còn lầm lì không nhiều rằng sở hữu chút tẻ ngắt.

Cũng chỉ mất húp rất nhiều, thì mới có thể dám tâm sự.

Tôi che chắn trái ngược tim rên rỉ của mình: "Thời Nghiên Lễ, tôi cầu van nài anh, đừng tử vong mà!"

Cho cho dù anh ấy thiệt sự khinh thường một người tàn tật như tôi, thì tôi vẫn mong muốn anh ấy sinh sống tiếp, sinh sống chất lượng là được rồi.

Thời Nghiên Lễ có lẽ rằng là fake điện thoại cảm ứng đi ra xa xăm, giờ ho bị kìm nén lâu nay phân phát đi ra nhập điện thoại cảm ứng.

Lúc thủ thỉ tiếp, anh khó khăn tuy nhiên tủ cất giấu giọng khàn khàn của tôi, như bị xé toạc đi ra vô nằm trong đau nhức vậy.

Chỉ là giọng điệu của anh ấy ấy, vượt lên trên nhẹ dịu và êm ả, "Đừng khóc nữa, khóc đến mức độ tôi còn đau nhức tăng rồi."

Trái tim tôi hẩng lên một nhịp, oi ruột hỏi:

"Đau ở đâu?"

"Đau ở tim."

Xem thêm: sau khi bị thái giám chà đạp