cả đời này em chỉ có thể là của tôi

Chap 1: Âm mưu kế chạy trốn

Bạn đang xem: cả đời này em chỉ có thể là của tôi

Rầm rầm...

Tiếng chạm vấp mạnh mẽ và uy lực phá vỡ một không khí yên ổn ắng nhập mái ấm.

_ “Thả tôi đi ra... với ai không…”

Tiếng hét ngày 1 yếu ớt ớt của cô ý sau cùng cũng thay đổi lại được một chút ít sự lưu ý của anh ấy tao. Cách cho tới mặt mũi cửa nhà, anh nhẹ dịu hé khóa với nụ cười cợt bên trên môi:

_ “Còn ko nổi một ngày vẫn la lối om sòm yêu sách gặp gỡ tôi rồi sao? Nhi Nhi, rằng tôi nghe, với nên đặc biệt lưu giữ tôi hoặc không?”

_ “Đồ khốn, mau chóng thả tôi đi ra, anh với biết bắt lưu giữ người như vậy này là phạm pháp hoặc không? Thừa Ân, anh rằng anh yêu thương tôi, tuy nhiên anh thực hiện thế này là sao? Giam lưu giữ một người đó là cơ hội nhưng mà anh giãi bày thương yêu đấy ư??? Tại sao ... tại vì sao lại ăn ở với tôi vì vậy. Tôi cũng chính là quả đât nhưng mà... tôi muốn làm với tự tại...”

_ “Nhi Nhi, chớ khóc nữa, vì thế anh yêu thương em, kinh hồn em tách vứt anh theo đòi người không giống nên mới mẻ nên thực hiện vì vậy... Hiểu cho tới anh được không???”

Nói rồi, anh vươn tay đi ra tóm lấy tay cô.

_ “Không cần thiết, cút ngay lập tức, anh là tên gọi khốn, tôi hận anh, mãi mãi ko yêu thương anh, cả đời cũng sẽ không còn, tôi thề thốt...”

Hai chữ "không yêu" này trái khoáy thực vẫn chọc chính cho tới số lượng giới hạn của anh ấy, anh gầm lên:

_ “Tốt thôi, nếu như vẫn vậy thì tôi tiếp tục nghiền em nên yêu thương tôi, ở tôi cả đời. Em chớ hòng nghĩ về cho tới người nam nhi không giống...”

Anh loại bỏ nhập khó chịu, khóa cửa ngõ lại cẩn trọng và nhắn gửi dò la người hùn việc ko được quy tắc tự động ý xuất hiện cho tới cô nữa.

Tí tách tí tách. Từng giọt lệ rơi xuống, cô thực sự mệt rũ rời, cô không thích nối tiếp sinh sống như vậy này nữa, chắc chắn nên tách ngoài điểm khiếp sợ này.

Ngày bữa sau, Khi anh xuất hiện đem bữa sáng sủa cho tới tới cô, cô coi anh vày cặp đôi mắt sáng sủa lộng lẫy.

_ “Ân Ân, em van lỗi vì thế trong ngày hôm qua vẫn đồ sộ giờ với anh, chớ tức giận em đã đạt được hoặc không?”

_ “Em đấy là đang được van lỗi anh hoặc sao?”

_ “Dạ, chớ tức giận em nữa đấy, em yêu thương anh.”

Không kịp nhằm anh toan thần lại, cô vẫn chạy cho tới trao cho tới anh một nụ thơm ấm cúng. Vẻ mặt mũi anh ăm ắp bất thần trước hành vi này, tuy nhiên rồi anh vẫn ôm siết lấy ót cô, thưởng thức nụ thơm này.

Cô thơm anh, tuy nhiên tâm trí đang được toan tính một chuyện không giống...

_ “Ân ca, ở nhập này em kinh hồn lắm, em đặc biệt đơn độc, cũng khá lưu giữ anh, chớ giam giữ em ở trên đây đã đạt được hoặc không?”

_ “Nhi Nhi, nếu như em vẫn nghĩ về thông trong cả, ko khi nào với dự định tách vứt anh nữa thì hợp lí bởi gì để giữ lại em nhập này chứ. Từ giờ tất cả chúng ta tiếp tục nằm trong sinh sống thiệt niềm hạnh phúc cùng nhau, đã đạt được hoặc không?”

_ “Dạ được, em tiếp tục luôn luôn ở kề bên anh.”

Từ cơ, cô tùy ý di chuyển nhập biệt thự nghỉ dưỡng tuy nhiên mọi khi ra đi ngoài, cô vẫn nên Chịu đựng sự giám sát của một đám vệ sĩ; cô rằng với anh:

_ “Anh yêu thương, trong cả ngày thao tác dành hết thời gian như vậy thiệt ko đảm bảo chất lượng 1 chút nào, hoặc là tất cả chúng ta bên nhau đi dạo đã đạt được không?”

Xem thêm: truyện hổ ái tử đằng

_ “Cục cưng của anh ấy, mong muốn gì anh đều chiều em không còn.”

_ “Yêu anh, anh là rất tốt.”

Cô nhảy cỡn lên thơm chụt nhập má anh. Tung tăng về chống, cô thì thầm nghĩ: "Haha, nên rằng anh thơ ngây hoặc vượt lên trên quáng gà quáng tin tưởng yêu thương tôi trên đây, một người đương nhiên tiếp tục dễ dàng ứng phó rộng lớn một đám người rồi. Mở đôi mắt đi ra nhưng mà coi tôi tiếp tục tách xa vời ngay lập tức trước đôi mắt anh ra sao lên đường..."

Sáng sớm bữa sau, cô chứa chấp công nép dọn một gò ăn mặc quần áo, vật dụng cá thể, đồ trang điểm... nhét nhập tía loại vali to tướng. Thấy cô đem nhiều vì vậy, anh nghi vấn hỏi:

_ “Chúng tao chỉ đi dạo một tuần thôi nhưng mà, sao em nên đem nhiều như thế?”

_ “Tại em thấy loại nào thì cũng cần thiết, loại nào thì cũng ko vứt ở trong nhà được nên em rước không còn lên đường ... hì hì...”

Kì lạ! Thật kì quái tuy nhiên anh lại ko biết kỳ lạ ở nơi nào, anh vẫn hóa học bao nhiêu loại vali lên xe hơi nhằm nằm trong cô lên đường chu du.

Trên lối đi, cô rằng đầy đủ loại chuyện, đột nhiên cô chỉ chỉ tay vào một trong những mặt hàng ăn ven đường:

_ “Ân Ân, em mong muốn ăn xiên nướng, hồ nước lô, chả mực, xủi cảo, há cảo, xíu mạt... mau chóng mua sắm về cho tới em điii...”

_ “Được rồi, anh mua sắm anh mua sắm, nhiều vì vậy em ăn không còn được sao?”

_ “Bao nhiêu cũng không còn, anh cứ mua sắm lên đường.”

_ “Thật sự là em ko kinh hồn bạn dạng thân mật bản thân trở thành chú heo mập à?”

_ “Em mập anh sẽ không còn yêu thương em nữa à, thế em ko ăn nữa, thỏa mãn anh chưa?”

_ “Sao anh lại ko cần thiết em được chứ, em đó là tấm lòng của anh ấy, anh dung túng em cả đời còn ko đầy đủ nữa là, anh chỉ lo phiền em cảm nhận thấy tự động ti về bạn dạng thân mật bản thân thôi.”

_ “Không sao không vấn đề gì, em ko khi nào chú tâm cho tới những chuyện không giống... chỉ việc anh yêu thương em thôi.”

_ “Hy vọng cơ là vấn đề thực sự em nghĩ về, còn còn nếu không phải… thì đảm bảo chất lượng nên lừa tôi cả đời lên đường.”_Nói rồi, anh xuất hiện xe cộ, trở về phía siêu thị ăn vặt

Thấy anh lên đường vẫn xa vời, cô rón rón rén hé cốp xe cộ và lấy khăn gói của tớ đi ra. Nghĩ ngợi một hồi, cô ra quyết định đi dạo, đi dạo là tin cậy nhất, nếu như bắt xe cộ thì loại gì anh cũng khảo sát đi ra, đến thời điểm cơ anh hẳn sẽ không còn nhằm yên ổn cho chính mình đâu. Không nghĩ về nhiều, cô lên đường ngay lập tức ngay lập tức, cứ thế lên đường theo phía ngược lại.

Thật lâu sau, anh mua sắm được không hề ít món ăn cô quí, các giọt mồ hôi nhễ nhại, anh chạy lại phía xe cộ xe hơi với mong muốn trông thấy nụ cười cợt niềm hạnh phúc của cô ý... Thế tuy nhiên, loại còn sót lại hóng anh chỉ là 1 bức thư tay cô viết lách vội: "Lục Thừa Ân, em biết anh rất tuyệt với em, tuy nhiên em ko xứng danh đã đạt được thương yêu của anh ấy. Hãy quên em lên đường và lần cho chính mình một người thực sự tương thích. Em đặc biệt van lỗi".

Bộp bộp... Túi đồ vật nhập tay anh rơi xuống khu đất, món ăn cô quí vương vãi vãi mọi nơi, phun cả nhập ăn mặc quần áo của anh ấy, tuy nhiên anh còn đâu thời hạn nhưng mà quan hoài cho tới những loại đấy. Anh đang được nỗ lực hấp thụ những gì tôi vừa gọi. Anh bị tiêu diệt lặng, đột nhiên một xúc cảm nhức nhối kể từ đâu đớn nhói lên gào xé trái khoáy tim anh. Em còn dám vứt trốn, sự ngoan ngoãn ngoãn lâu nay ni của em đơn thuần vờ vịt trước mặt mũi tôi? Đau đớn, vô vọng vẫn thổi bùng lên ngọn lửa khó chịu nhập anh. Anh điên loạn gọi điện thoại thông minh cho tới cô, tuy nhiên những gì anh có được chỉ là: "Số máy này sẽ không tồn bên trên... tút tút..."

_ “Chết tiệt, thời hạn qua quýt với em đơn thuần trình diễn kịch thôi sao? Tại sao lại tách lên đường...”

Anh đấm thiệt mạnh nhập cửa ngõ xe cộ nhằm vạc tiết, xúc cảm nhập anh đang không thể khiên chế được nữa, nhập thâm nám tâm anh xuất hiện nay nỗi kinh hồn ko rằng nên tiếng, anh kinh hồn cô tiếp tục trọn vẹn mất tích.

Sau Khi bay ngoài anh, cô cứ thế lên đường mãi, đến tới tận Khi trời tối rồi cô mới mẻ dám nghỉ chân, chắc chắn là anh ko thể lần đi ra khu vực này ngay lập tức được. Cô bước vào một trong những quán cơm trắng ven đàng, dự tính tiếp tục lần một quán trọ ngay gần đấy nhằm qua quýt tối. Nhưng cô trọn vẹn ko hiểu được, với những kẻ kỳ lạ mặt mũi vẫn bám theo đòi cô Tính từ lúc khi cô tách ngoài con xe cơ...

Xem thêm: ảnh vua hải tặc