anh đến cùng rạng đông

Bạn đang xem: anh đến cùng rạng đông

*Vài điều nho nhỏ trước lúc hiểu truyện: Vì mãi chưa xuất hiện nước ngoài truyện nên bản thân ra quyết định tự động edit, kinh nghiệm tay nghề edit bản thân không nhiều nếu không muốn nói là rất ít.Nếu nhưng mà đem sơ sót hoặc đem gì cần thiết sửa quý khách cứ chung ý nha.Cảm ơn ạ :>*

Xem thêm: review phim 18+

Trước đầu năm mới, Tưởng Xuyên nằm trong Lữ An đem vật tư về quê, Lữ An hỏi: " Muốn về bên một chuyến không?"
Tưởng Xuyên tựa sống lưng nhập ghế ngồi, nom hun hút, một thời gian sau mới nhất nói: "Lần cho tới lên đường, đem Tần Đường lên đường nằm trong."
Lữ An nói: "Không xin chào căn vặn một chút?"
Tưởng Xuyên cười cợt châm chọc: "Nếu ko thì sao?"
Năm bại liệt anh bị huỷ quăng quật cảnh tịch, thanh danh cũng ko đảm bảo chất lượng, ông già nua thiệt sự nhận định rằng anh ở bên phía ngoài thực hiện chuyện láo lếu đản, nhập thôn rất khó gì mới nhất mang 1 SV ĐH, xuất hiện tại một công an lòng tin quật cường là càng khó khăn rộng lớn.
Mấy trong năm này Tưởng Xuyên ko về bên, không chỉ có vậy, 2 năm đầu Khương Khôn còn cho tất cả những người khảo sát anh, mặc dù ông ko quí anh, vẫn nghe điều Lữ An, đem người nhập thôn lần, ngay lập tức phát biểu với những người ta: "Thằng con cái đấy của tôi tiếp tục thất lạc lâu rồi."
Lữ An nhướng mày: "Tôi về bên phát biểu với chú Lục, lượt cho tới anh đem bạn nữ trở về?"
Tưởng Xuyên nở nụ cười: "Được."
Anh lên đường mua sắm vài ba loại, lấy chút chi phí, đem mang lại Lữ An.
Lữ An chỉ qua quýt tối mang 1 hom, Tưởng Xuyên đợi ở trấn bên trên, ngày tiếp theo Lữ An về bên, Tưởng Xuyên nom anh: "Ba tôi phát biểu gì?"
Lữ An rung lắc đầu: "Chưa phát biểu gì cả, tuy nhiên nhưng mà chú ấy căn vặn tôi, cô nàng bại liệt ở đâu, tôi phát biểu Bắc Kinh."
Tưởng Xuyên cười cợt một giờ.
Vốn dĩ Tần Đường tiếp tục nằm trong anh về quê tuy nhiên đến thời điểm lên đường lại sở hữu chút chuyện, hôm bại liệt, Tưởng Xuyên 1 mình về bên, Lữ An mới nhất hò hẹn nằm trong Tiểu Bạch, thương yêu nồng sức nóng một vừa hai phải mới nở, cậu tớ đem Tiểu Bạch về căn nhà, rộng lớn một tuần ni vẫn ko về bên.
Mấy trong năm này Tưởng Xuyên dường như không về quê, tuy nhiên đem nghe Lữ An phát biểu qua quýt, căn nhà anh đem sửa chữa thay thế lại, đặc biệt rất đẹp.
Tưởng Xuyên giới hạn xe pháo trước cửa ngõ, sau thời điểm xuống xe pháo ngay lập tức thấy tía đứng ở cửa ngõ, dáng vẻ người cao gầy còm, khoác một cái áo bông, group nón quân group, đặc biệt đem lòng tin, ông thấy anh, đôi mắt sáng sủa lên một chút ít tuy nhiên đặc biệt thời gian nhanh ngay lập tức vụt tắt, góc nhìn giới hạn bên trên xe pháo anh.
Tưởng Xuyên nom ông một khi, phanh miệng: "Ba."
Nhiều năm ko gặp gỡ, tiếng nói đem chút xúc động.
Ông liếc anh một chiếc, mãi sau mới nhất nói: "Chỉ đem 1 mình anh à?"
Tưởng Xuyên ngồi xổm xuống , hiểu rời khỏi, cười cợt nói: "Tần Đường đem việc ko thể cho tới, lượt sau con cái tiếp tục đem cô ấy cho tới phía trên."
Ba anh hừ một giờ, lẹo tay sau sống lưng, tảo về bên chống.
Tưởng Xuyên theo dõi vào trong nhà, trị hiện tại căn nhà cửa ngõ được thu dọn đặc biệt thật sạch ngăn nắp, một trong những vật nom đặc biệt mới nhất, như thể mới tậu vậy, lòng Tưởng Xuyên khẽ động, trở về phía bên phải, ngẩn người nom căn chống, hành lang cửa số mộc và đã được đá đỏ chót, rèm cửa ngõ cũng thay cho mới nhất, chăn nệm bên trên chóng đều mới nhất tinh ma.
Anh ngẩn người một khi.
Một lát sau, tía anh ở hâu phương ko nặng trĩu ko nhẹ nhàng phát biểu một câu: "Nhìn gì nhưng mà nom, chống này là sẵn sàng mang lại nha đầu bại liệt."
Tưởng Xuyên xoay đầu lại, cười cợt phát biểu, "Cô ấy thương hiệu là Tần Đường."
Ông nom anh không nói.
Quan hệ đằm thắm thân phụ con cái bọn họ vẫn luôn luôn như thế, giá buốt nhạt nhẽo tuy nhiên ko xa vời cơ hội, ngày tiết mủ tình thâm nám.
Tưởng Xuyên ở trong nhà nhì ngày, Lữ An tiếp tục quay về.
Lữ An nom lén một chút ít, mong muốn tình hình thế này, thành quả chỉ mất nhì người nam nhi mặt mũi đương đầu ăn cơm trắng, anh ngớ người: "Tần Đường đâu?"
Ba Tưởng Xuyên: "Hừ, ai biết người tớ cũng muốn nằm trong nó về ko."
Tưởng Xuyên biết tía anh hiểu nhầm, cũng ko lý giải, Lữ An trừng đôi mắt, cũng hiểu rời khỏi, cười cợt hì hì: "Lần cho tới chắc chắn sẽ tới, chú Lục chú yên ổn tâm, cô ấy chắc hẳn rằng là con cái dâu của chú ý, chạy ko được."
Tưởng Xuyên liếc anh, Lữ An vội vàng vàng chạy ra phía bên ngoài.
......
Tần Đường tiếp tục bịa đặt vé cho tới Tây An, mới nhất rời khỏi cửa ngõ thì gặp gỡ Tần Việt, trong năm này Tần Việt nhì mươi tuổi hạc, vóc dáng vẻ đặc biệt cao, đứng ở cửa ngõ chống cô ngăn lại, tương tự tường ngăn, "Chị, chị nên lên đường rồi à?" Anh hất cằm về phía vali nằm trong cái camera trước vùng ngực.
Tần Đường nom cậu ta: "Đúng khi đem chị rời khỏi trường bay."

Xem thêm: tạo tác thời quang